Khi chọn cách viết của mình, tôi cũng tôn trọng cảm xúc của tôi và góc nhìn của tôi luôn được tôi chiêm nghiệm, chúng cho tôi thấy được tâm trí mình như thế nào. Có lúc tôi hài hước như mọi người vẫn hay nói, có lúc tôi như một người kể chuyện nhẹ nhàng, cũng có lúc tôi bâng quơ, và cũng có khi tôi dũng khí.
Là một người giảng dạy về truyền thông và truyền đạt. Tôi đôi khi cũng vẫn tự hỏi mình những câu như thế. Một bài toán tôi luôn phải tìm cách giải đáp: làm sao những thông tin truyền đạt đến cộng đồng là những điều xứng đáng mà vẫn thu hút sự chú ý.
Những thông tin “chìu chuộng” khán giả và độc giả luôn là những khuôn mẫu kích thích sự tò mò, thoả mãn cái tôi và câu chuyện đó phải khiến họ bàn tán.
Nhưng là một người hiểu về những cảm xúc bên trong và phát triển các dự án về phát triển bản thân, tôi nghĩ ngòi bút của tôi sẽ phải để lại những giá trị mà tôi muốn truyền đạt: những điều khiến não bộ phải suy nghĩ khác để hiểu rõ hơn về tâm trí và các cảm xúc bên trong đã ảnh hưởng đến cuộc sống, chẳng hạn như việc tiếp nạp những thông tin quen thuộc mỗi ngày trong thế giới hiện đại ngày nay, đa phần chúng là những mẫu thông tin thiên hướng tiêu cực, nội dung không để lại bài học và làm chúng ta xao lãng khỏi sự tập trung. Tôi cũng đã từng là một độc giả sống trong mạng lưới thông tin này. Chúng tác động đến tinh thần tôi trở nên rất mệt mỏi khi ngày nào cũng phải tiếp cận những mẫu thông tin về một cuộc sống rất đáng sợ và đầy hoài nghi.

Khi bắt đầu viết về những cảm xúc bên trong và cách làm chủ chúng. Tôi thấy được rất rõ các bài viết của tôi không có nhiều lượt tương tác nhưng họp thư và các tin nhắn từ website, fanpage và trang cá nhân của tôi thì dầy đặc. Điều này có lẽ là tín hiệu giúp tôi tin vào con đường mình đang đi. Có lúc tôi hài hước, có lúc tôi chìm đắm trong cảm xúc của mình, có lúc tôi chỉ là người kể chuyện. Việc cho phép tôi được trải nghiệm đa cảm xúc bởi các chủ thể nhân xưng khác nhau giúp tôi có nhiều góc nhìn về tâm trí của con người.
Khi là một nhà cố vấn cao cấp về đặc thù chuyên môn, tôi đã tiếp xúc rất nhiều những tình huống khác biệt và góc nhìn của tôi là một sự tổ hợp những trải nghiệm quá khứ, kiến thức, chiêm nghiệm thực tế, sự nhạy bén và tập trung cao độ trong các vấn đề của đối tác. Có lẽ, lúc này, những suy nghĩ về tâm trí của tôi đã tôi luyện tôi có một nét rất đặc trưng trong công việc của mình: tôi có những góc nhìn và phát hiện ra những hành vi tâm lý của con người đã ảnh hưởng thế nào trong các vấn đề mà đối tác muốn tôi cho lời khuyên và giải quyết. Có lẽ những gì tôi nói rất nhỏ bé, chỉ là đời thường về hành vi của con người nhưng nó chính là nguyên nhân hoặc là nguồn gốc chính của mọi dự án mà tôi đảm nhận dưới vai trò là một nhà cố vấn. Ngay kể cả phát triển một sản phẩm mới, việc hiểu về hành vi cũng là một khía cạnh đáng được quan tâm và xem xét kĩ càng.

Có một người đã từng nói rằng những bài trên blog của tôi rất chìm đắm trong nỗi đau và không có vui vẻ, người đó cũng cho rằng cuộc sống của họ vốn thoải mái và không phải nặng nề như tôi. Nhưng cũng chính người đó không bỏ sót một bài nào của tôi cả. Và người đó cũng chính là mẫu người đam mê các “drama” trên các trang tin hoặc hội nhóm bàn tán. Một ngày kia, người đó đã gặp tôi với trạng thái uể oải, không có động lực và chia sẻ với tôi những bế tắc trong cuộc sống hằng ngày. Lúc này, người đó đã hỏi tôi rằng: làm sao để sống an nhiên như tôi?!
Tôi trả lời: tôi làm sao mà an nhiên được khi những bài blog của tôi chất chứa cảm xúc mà bạn hay nói là chúng không vui mà?!
Lúc này người đó đã lặng người xuống và chúng tôi im lặng rất lâu. Dĩ nhiên, buổi nói chuyện hôm ấy đã mở ra cho người đó một cách nhìn khác đi. Chúng tôi cũng đã có nhiều buổi trò chuyện trong 1 tháng và những gì tôi làm tốt nhất chính là giúp họ tự hiểu về những cảm xúc bên trong và làm chủ tâm trí.
Có lẽ, những định nghĩa về niềm vui và nỗi buồn trong tôi đang có một cách nghĩ khác đi. Niềm vui của tôi được nuôi dưỡng từ việc tôi chấp nhận mình buồn, và nỗi buồn của người khác được sinh ra sau một thời gian vui vẻ với những nỗi buồn của đối phương. Tôi chọn cách có được niềm vui theo cách tôi biết mình đang như thế nào hơn cả là hướng tâm trí mình ra ngoài.

Khi chọn cách viết của mình, tôi cũng tôn trọng cảm xúc của tôi và góc nhìn của tôi luôn được tôi chiêm nghiệm, chúng cho tôi thấy được tâm trí mình như thế nào. Có lúc tôi hài hước như mọi người vẫn hay nói, có lúc tôi như một người kể chuyện nhẹ nhàng, cũng có lúc tôi bâng quơ, và cũng có khi tôi dũng khí. Nhưng tôi mong rằng trên hành trình trong công việc của mình, cho dù là một nhà cố vấn, đào tạo hay là một diễn giả lẫn tác giả. Tôi vẫn mong sẽ nổ lực hết mình để có thể đưa ra các góc nhìn sâu sắc về tâm trí con người, cải thiện những vấn đề đang bị tắc nghẽn hoặc đưa ra một chiến lược đủ tầm nhìn để có thể vươn xa hơn trong các dự án của tôi và đối tác.
Muốn mình có những góc nhìn sâu sắc, tôi chọn cách cho bản thân tôi được chiêm nghiêm mọi thứ trong đời. Tôi đã từng sợ hãi trước những phát ngôn đầy uy tín về trình độ và những thuật ngữ chuyên môn, trông chúng rất “pro”, tôi lo sợ mình kém cõi. Nhưng khi tiếp xúc nhiều dự án lớn nhỏ khác nhau, tôi hiểu được đối tác chọn tôi thay vì một sự lựa chọn khác vì tôi có những góc nhìn không giống số đông, nó giúp họ nhìn rõ vấn đề mà họ đang tìm kiếm hơn là những lời nói vĩ mô nhưng không trọng tâm.

Khi tôi bắt đầu viết lên các con chữ của mình. Tôi đã tự hỏi: mình nên viết những điều có ý nghĩa hay những điều có thể đạt được sự thu hút cao. Điều này cũng giống như tôi muốn mình là nhà cố vấn “pro thuật ngữ” hay là một nhà cố vấn có thể giải quyết và đưa ra lời khuyên xác thực.
Tôi đã chọn cho mình một cách “pro” khác: tôi có thể là “pro thực tế”. Mọi thứ trong cuộc sống này chỉ cần nhìn kĩ hơn một xíu thôi thì “thực tế” rõ ràng nó được phơi bày một cách của tận cùng.
Rất nhiều người không dành tặng cho tôi lời khen thưởng, họ còn dìm tôi như những thú vui hằng ngày, nhưng họ cũng là những người lấy cảm hứng từ tôi rất nhiều với nội dung sâu sắc để thu hút và phát triển bản thân tốt hơn. Có lẽ tôi không may mắn để được nghe lời khen nhưng tôi biết rõ mình đang làm đúng. Tôi hoàn toàn hiểu về động lực của họ và hành vi cư xử. Trong tôi không còn chút nỗi buồn nào cả, việc chiêm nghiệm cảm xúc khiến tâm trí tôi trở nên rất anh dũng, minh bạch và biết yêu thương. Tôi cũng được tự do với chính cuộc đời của mình.
Liệu tôi muốn bài viết của tôi được lan rộng hay tôi muốn bài viết của tôi được là nguồn cảm hứng, cũng có thể là một tài nguyên bí mật để ai đó thản nhiên khai thác. Tôi vẫn chọn cách đi đúng hướng của mình, khai thác trọng tâm của tâm trí hơn cả những thành tích đang tranh nhau. Tôi nghĩ đây cũng là cách tôi yêu công việc bằng thái độ nghiêm túc và tử tế.

Lắm lúc tôi cũng tự hỏi: tại sao những đối tượng sao chép tôi lại có sức lan toả đến cộng đồng?! Tôi tin rằng những nội dung từ tôi không gây ảnh hưởng như những mảng thông tin mà tôi nhắc đến bên trên. Nhưng tại sao họ lại được nhiều người tương tác. Đây không phải là việc hơn thua thành tích. Tôi chỉ đang muốn biết lý do. Và rồi tôi cũng tự tìm ra: có lẽ tôi không trưng diện thành công của mình hơn người khác. Sự thành công khiến người khác ngưỡng mộ và họ tin vào đối phương một cách tuyệt đối.
Vậy nên, đừng nhìn vào thành công của người ta mà trở nên áp lực, tôi thấy mọi người vẫn đang mắc kẹt trong hệ thống cảm xúc như thế. Biết đâu những thành công của họ cũng chỉ là toàn vay mượn mà thôi.
Emma Tạ Uyên
#emmatauyen
#phattrienbanthan
#mindU
#kynang
#baihocuocsong
#copywriter
#contentcreator
